Chẳng biết vì sao em ra đi?
Khi mùa Thu vẫn vỗ về tiếng gọi,
những níu kéo từ phía bờ lầm lỗi -
hạnh phúc nào cũng thoáng bóng ăn năn!!!
Lại ra đi khi mùa vẫn còn xanh
Vẫn còn một giấc mơ thổn thức
Điều muốn nói còn vẫy vùng trong ngực
Còn một trái tim vướng víu những nguyện cầu...
Thôi đi nào... không ngoảnh lại đằng sau
Đừng vì nỗi nhớ mà khoan dung lầm lỗi
Đừng vấp ngã, dẫu bàn chân non dại
Đừng lắng nghe những tiếng thầm thì
... Ngay cả lúc chẳng điều gì tan vỡ
Cũng cần phải ra đi!...
(Thơ Cao Thị Tố Trâm)