Monday, November 26, 2007

Tình thơ

Nguyễn Văn Nhân (Trích tập Gọi vào thing không)
Ở một góc trời thương nhớ
Ngọt ngào lời hẹn tháng giêng
Ôi nụ hôn đầu bỡ ngỡ
Nghe đời bỗng rất man nhiên

Tháng hai trời se se lạnh
Làn môi cuống quít tìm nhau
Những ngày cuối cùng ở lại
Rưng rưng tiếng thét còi tàu

Tháng ba những cánh thư hồng
Quay quắt từng trang mực tím
Cánh bướm bay trong vườn khuya
Đậu vào lòng nhau chết lịm

Em và mùa vàng kỉ niệm
Về giữa mây trời tháng Tư
Quán không ngồi nghe lá đổ
Ngâm câu Kỳ Hoàng Tương Như

Tháng năm chưa nằm đã sáng
Em về ngủ giữa chiêm bao
Mộng dài trong đêm rất ngắn
Trên môi hé nụ tình sầu

Tháng sáu Sài gòn mưa bay
Nhớ giọt mưa thu Đà Nẵng
Nụ cười và những vòng tay
Trói buộc đời nhau đã nặng

Trước ngõ nhà em đứng lặng
Con chim ngủ dưới cội hoa
Tháng bảy mùa trăng hạnh ngộ
Nhìn nhau mắt đổ lệ nhòa

Tíu tít bên trời tháng tám
Đường đêm Đà nẵng dịu dàng
Dìu nhau về qua ngõ vắng
Lòng như nhịp guốc khua vang

Bàn tay nắm lấy bàn tay
Sóng mắt trong đêm tiễn biệt
Tháng chín những cơn mưa dài
Bay qua thời gian tưởng tiếc

Tháng mười chưa cười đã tối
Chưa đi đã nhờ ngày về
Có con mắt nhìn đăm đắm
tìm nhau giữa ành sao khuê

Tháng mười một và câu hát
Ngậm ngùi trong chiều nắng nhạt
Thuốc lá cháy vàng ngón tay
Rượu đầy sao men không say

Tháng chạp dài như nỗi nhớ
Đêm ngồi yên giữa vườn trăng
Mưa khuya bay qua thành phố
Tí tách giọt sầu ăn năn

Chép tặng một người....

Saturday, November 17, 2007

Thu Hát Cho Người

Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt
Mùa thu nào cho người về thăm bến xưa
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi sim ta nhớ người vô bờ

Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ

Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương
Trong mênh mông chiều sương
Giữa thu vàng bên đồi sim trái chín
Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi

Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người
Biệt ly nào không buồn phiền trên dấu môi
Màu vàng lên biêng biếc bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong ta hát vì xa người

Thu hát cho người
Thu hát cho người, người yêu ơi

Thursday, November 8, 2007

Cô đơn


Sáng tác: Nguyễn Ánh 9

Hạnh phúc như đôi chim uyên, tung bay ngập trời nắng ấm.
Hạnh phúc như sương ban mai, long lanh đậu cành lá thắm.
Tình yêu một thoáng lên ngôi, nhẹ nhàng như áng mây trôi.
Dịu dàng như ánh trăng soi, êm êm thương yêu dâng trong hồn tôi
Nghe như chim trời phiêu lãng, theo mây trời lang thang, rong chơi cùng năm tháng.
Ôi đêm đêm cùng tiếng hát, cho vơi niềm thương nhớ, còn gì cho ước mơ.

_____________________

Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu kỷ niệm xa xưa.
Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu mộng đẹp nên thơ.
Tình yêu đã chết trong tôi, nụ cười đã tắt trên môi.
Chỉ còn tiếc nuối khôn nguôi cô đơn bơ vơ, tiếng hát lạc loài...

Wednesday, November 7, 2007

Tùy bút (1)

Tôi đã từng đọc vô số những mỹ từ mô tả về tình yêu, và đồng tình với ý tưởng ví von cua ai đó:... "tình yêu chân chính mang vẻ đẹp thuần khiết và mong manh dễ vỡ như pha lê..." . Khi người ta cảm được cái đẹp tinh khôi là đáng quí đến thế nào, thì chắc hẳn hiểu thế nào là xót xa khi chợt nhận ra sự rạn nứt và nguy cơ vỡ vụn của khối pha lê.
Không sao cả, dù sao thì cuộc đời cũng đã giúp ta cảm nghiệm những cung bậc khác nhau ...
07.11.07

..

"Cuộc sống càng khô cứng, dập vùi, ngầu đục bao nhiêu thì tâm hồn càng mềm mại, dịu dàng, càng khát khao vươn tới ánh sáng, vươn tới cái đẹp bấy nhiêu"

A.Chekhov
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768
Modified for 3-Column Layout by nhatbang