Chằng còn nước mắt cho anh nữa đâu
Em đã khóc suốt một thời trẻ dại
Giọt nước mắt nhỏ xuống đời con gái
Từ khi mình xa nhau
Chùm thơ ngày nào vỡ vụn từng câu
Ai góp nhặt tặng cho tình yêu mới
Người con gái kia có bao giờ biết hỏi
Xưa là thơ cho mối tình đầu
Ngày hôm qua chợt nhận ra nhau
Anh lạc giọng gọi tên em - òa vỡ
Chút tình xưa ai lỡ tay hất đổ
Sao giờ mới thấy đau
(lượm lặt)
Các thể loại
- Ẩm thực (1)
- Bạn bè tôi (25)
- Chuyên đề Marketing (19)
- Chuyên mục (2)
- Chuyên mục khác (14)
- Đoản thơ (45)
- Du lịch (22)
- Dzuidzui (30)
- Gallery (40)
- Msg offline (10)
- Suy ngẫm (51)
- Tình ca (24)
Wednesday, December 19, 2007
Sunday, December 16, 2007
Saturday, December 15, 2007
Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng...
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ta có thể ở bên bạn cả ngày, khi bạn cảm thấy cần anh ta nhất bạn có thể tìm anh ấy bất cứ lúc nào, vì anh ấy yêu bạn, luôn lo lắng cho bạn.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ta sẽ tự hào giới thiệu bạn với bạn bè và người thân của anh ấy bạn là người anh ấy yêu nhất.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ấy không chỉ nói bằng miệng mà luôn dùng hành động để nói với người khác rằng: bạn là người phụ nữ anh ấy yêu nhất. Vì có bạn anh ấy cảm thấy rất kiêu ngạo, cho dù bạn phải là người ưu tú hay không.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, ngoài thời gian dành cho công việc ra, thời gian còn lại anh ấy luôn dành cho bạn, bất cứ lúc nào anh ấy cũng muốn nhìn thấy bạn.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ấy sẽ không tỏ ra ngần ngại khi giành cho bạn một món quà có giá trị về mặt vật chất vì cho dù anh ấy phải nỗ lực vất vả để kiếm ra đồng itền.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ấy tuyệt đối không chửi mắng bạn, khi bạn làm cho anh ấy bực bội anh ấy cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở mà thôi.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, bạn sẽ phát hiện thấy anh ấy luôn đi sau bạn, điều này không có ý là để quan sát trang phục của bạn mà là muốn đi sau để che chở, bảo vệ bạn.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ấy không do dự khi đưa bạn đi mua sắm, dạo phố cho dù tốn rất nhiều thời gian và đó là việc mà anh ấy không hề thích.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, cho dù bạn và anh ấy gắn bó với nhau chưa lâu anh ấy sẽ đưa bạn đi leo núi, ngắm biển, xem phim, ngắm hoàng hôn... vì anh ta biết khát khao những giây phút lãng mạn như vậy.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ấy không nhắc nhở bạn phải giảm béo, nhưng nếu bạn quyết tâm giảm cân để đẹp hơn trong mắt anh ấy thì phải chú ý cách giảm cân khoa học để giữ được sức khỏe tốt. Bởi sức khỏe của bạn mới là điều anh ấy quan tâm nhất.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ấy sẽ không lưu luyến bất cứ lời đường mật nào khác trên mạng Net, vì hình ảnh của bạn luôn trong trái tim anh ấy.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ấy sẽ không màng gì đến những người bạn gái mà anh ấy từng quan hệ trước khi gặp bạn.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, sau một ngày làm việc vất vả anh ấy sẽ trở về ôm lấy bạn nói "Em yêu, anh đã về" Anh ấy yêu bạn, anh ấy không thể không đem niềm vui đến cho bạn.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, mỗi buổi sáng trước khi đi làm, anh ấy sẽ hôn lên mắt bạn và nói "Em yêu, anh đi làm đây. Anh sẽ về sớm với em".
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ấy tuyệt đối không quay lưng lại phản bội bạn, cho dù đó là động cơ gì. Vì trong mắt anh ấy, bạn là người đẹp nhất, đáng yêu nhất.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, khi bạn muốn thật lòng chia tay với anh ấy, anh ấy sẽ để bạn đi, cho dù anh ấy thật lòng không muốn chia tay. Vì anh ấy yêu bạn, chỉ mong muốn bạn được hạnh phúc.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ấy sẽ không lấy lý do bận việc mà giành cho bạn quá ít thời gian.
● Nếu có một người đàn ông yêu bạn thật lòng, anh ấy sẽ yêu những người trong gia đình bạn giống như yêu những người trong gia đình anh ấy, cũng sẽ tôn trọng người thân và bạn bè của bạn như tôn trọng chính bạn vậy.
LÊ HƯƠNG
Monday, November 26, 2007
Tình thơ
Nguyễn Văn Nhân (Trích tập Gọi vào thing không)
Ở một góc trời thương nhớNgọt ngào lời hẹn tháng giêng
Ôi nụ hôn đầu bỡ ngỡ
Nghe đời bỗng rất man nhiên
Tháng hai trời se se lạnh
Làn môi cuống quít tìm nhau
Những ngày cuối cùng ở lại
Rưng rưng tiếng thét còi tàu
Tháng ba những cánh thư hồng
Quay quắt từng trang mực tím
Cánh bướm bay trong vườn khuya
Đậu vào lòng nhau chết lịm
Em và mùa vàng kỉ niệm
Về giữa mây trời tháng Tư
Quán không ngồi nghe lá đổ
Ngâm câu Kỳ Hoàng Tương Như
Tháng năm chưa nằm đã sáng
Em về ngủ giữa chiêm bao
Mộng dài trong đêm rất ngắn
Trên môi hé nụ tình sầu
Tháng sáu Sài gòn mưa bay
Nhớ giọt mưa thu Đà Nẵng
Nụ cười và những vòng tay
Trói buộc đời nhau đã nặng
Trước ngõ nhà em đứng lặng
Con chim ngủ dưới cội hoa
Tháng bảy mùa trăng hạnh ngộ
Nhìn nhau mắt đổ lệ nhòa
Tíu tít bên trời tháng tám
Đường đêm Đà nẵng dịu dàng
Dìu nhau về qua ngõ vắng
Lòng như nhịp guốc khua vang
Bàn tay nắm lấy bàn tay
Sóng mắt trong đêm tiễn biệt
Tháng chín những cơn mưa dài
Bay qua thời gian tưởng tiếc
Tháng mười chưa cười đã tối
Chưa đi đã nhờ ngày về
Có con mắt nhìn đăm đắm
tìm nhau giữa ành sao khuê
Tháng mười một và câu hát
Ngậm ngùi trong chiều nắng nhạt
Thuốc lá cháy vàng ngón tay
Rượu đầy sao men không say
Tháng chạp dài như nỗi nhớ
Đêm ngồi yên giữa vườn trăng
Mưa khuya bay qua thành phố
Tí tách giọt sầu ăn năn
Chép tặng một người....
Saturday, November 17, 2007
Thu Hát Cho Người
Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt
Mùa thu nào cho người về thăm bến xưa
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi sim ta nhớ người vô bờ
Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ
Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương
Trong mênh mông chiều sương
Giữa thu vàng bên đồi sim trái chín
Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi
Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người
Biệt ly nào không buồn phiền trên dấu môi
Màu vàng lên biêng biếc bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong ta hát vì xa người
Thu hát cho người
Thu hát cho người, người yêu ơi
Mùa thu nào cho người về thăm bến xưa
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi sim ta nhớ người vô bờ
Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ
Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương
Trong mênh mông chiều sương
Giữa thu vàng bên đồi sim trái chín
Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi
Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người
Biệt ly nào không buồn phiền trên dấu môi
Màu vàng lên biêng biếc bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong ta hát vì xa người
Thu hát cho người
Thu hát cho người, người yêu ơi
Thursday, November 8, 2007
Cô đơn
Sáng tác: Nguyễn Ánh 9
Hạnh phúc như đôi chim uyên, tung bay ngập trời nắng ấm.
Hạnh phúc như sương ban mai, long lanh đậu cành lá thắm.
Tình yêu một thoáng lên ngôi, nhẹ nhàng như áng mây trôi.
Dịu dàng như ánh trăng soi, êm êm thương yêu dâng trong hồn tôi
Nghe như chim trời phiêu lãng, theo mây trời lang thang, rong chơi cùng năm tháng.
Ôi đêm đêm cùng tiếng hát, cho vơi niềm thương nhớ, còn gì cho ước mơ.
_____________________
Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu kỷ niệm xa xưa.
Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu mộng đẹp nên thơ.
Tình yêu đã chết trong tôi, nụ cười đã tắt trên môi.
Chỉ còn tiếc nuối khôn nguôi cô đơn bơ vơ, tiếng hát lạc loài...
Hạnh phúc như đôi chim uyên, tung bay ngập trời nắng ấm.
Hạnh phúc như sương ban mai, long lanh đậu cành lá thắm.
Tình yêu một thoáng lên ngôi, nhẹ nhàng như áng mây trôi.
Dịu dàng như ánh trăng soi, êm êm thương yêu dâng trong hồn tôi
Nghe như chim trời phiêu lãng, theo mây trời lang thang, rong chơi cùng năm tháng.
Ôi đêm đêm cùng tiếng hát, cho vơi niềm thương nhớ, còn gì cho ước mơ.
_____________________
Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu kỷ niệm xa xưa.
Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu mộng đẹp nên thơ.
Tình yêu đã chết trong tôi, nụ cười đã tắt trên môi.
Chỉ còn tiếc nuối khôn nguôi cô đơn bơ vơ, tiếng hát lạc loài...
Wednesday, November 7, 2007
Tùy bút (1)
Tôi đã từng đọc vô số những mỹ từ mô tả về tình yêu, và đồng tình với ý tưởng ví von cua ai đó:... "tình yêu chân chính mang vẻ đẹp thuần khiết và mong manh dễ vỡ như pha lê..." . Khi người ta cảm được cái đẹp tinh khôi là đáng quí đến thế nào, thì chắc hẳn hiểu thế nào là xót xa khi chợt nhận ra sự rạn nứt và nguy cơ vỡ vụn của khối pha lê.
Không sao cả, dù sao thì cuộc đời cũng đã giúp ta cảm nghiệm những cung bậc khác nhau ...
07.11.07
..
"Cuộc sống càng khô cứng, dập vùi, ngầu đục bao nhiêu thì tâm hồn càng mềm mại, dịu dàng, càng khát khao vươn tới ánh sáng, vươn tới cái đẹp bấy nhiêu"
A.Chekhov
A.Chekhov
Saturday, October 27, 2007
Tình thơ thất lạc
Ba mươi năm gặp lại
Em vẫn là em xưa
Vẫn hồn nhiên như cỏ
Vẫn dịu dàng như mưa
Ngồi yên nghe em nói
Lăng lẽ ngắm em cười
Trái tim còn nóng hổi
Cử ngỡ mình đôi mươi
Chợt thấy đời đáng sống
Sống thêm vài năm chơi
Nhìn mắt em lúng liệng
Tôi biết tôi ...tiêu rồi
Ba mươi năm gặp lại
Em vẫn là em thôi
Ba mươi năm lang bạt
Tôi đã già hơn tôi
Chút tình thơ thất lạc
Chẳng biết buồn hay vui
Nguyễn Văn Nhân
Em vẫn là em xưa
Vẫn hồn nhiên như cỏ
Vẫn dịu dàng như mưa
Ngồi yên nghe em nói
Lăng lẽ ngắm em cười
Trái tim còn nóng hổi
Cử ngỡ mình đôi mươi
Chợt thấy đời đáng sống
Sống thêm vài năm chơi
Nhìn mắt em lúng liệng
Tôi biết tôi ...tiêu rồi
Ba mươi năm gặp lại
Em vẫn là em thôi
Ba mươi năm lang bạt
Tôi đã già hơn tôi
Chút tình thơ thất lạc
Chẳng biết buồn hay vui
Nguyễn Văn Nhân
Sunday, October 21, 2007
Thơ Thanh Nguyên
Với tình đầu
Cảm ơn anh tình đầu
Dạy tim em xao động
Để những mối tình sau
Đâu dễ ùa bão sóng
Cảm ơn tình không buộc
Chẳng hằn lại vết đau
Chút buồn như trang sức
Lấp lánh màu mưa ngâu
Cảm ơn anh kịp đến
Đánh thức tuổi trâm cài
Tiếc cánh hồng đỏng đảnh
Phương nào hương đã phai
Đời nửa ngày nửa đêm
Mắt nửa cười nửa khóc
Cảm ơn anh như trách
Sao tình không dài thêm…
___________________________________________
Tìm đâu?
Em mong tìm sự trong lành
Mây không lầm là đụn khói
Giữa biển hồn nhiên tắm gội
Hoang đường chuyện vết dầu loang
Em mong tìm sự bình an
Thuở chưa rèn ra binh khí
Đất trời không chia ranh giới
Thênh thang ngọn gió khôn cùng
Em mong tìm sự thủy chung
Dây trầu buồng cau xanh ngát
Tình yêu ngọt hơn nước mắt
Người yêu chưa biết dối lừa
Em mong tìm chuyện đời xưa
Buổi hồng hoang vô tư lự
Trái tim ngây thơ thiên sứ
Yên vui một cõi địa đàng
Thơ Thanh Nguyên (trích tập Thơ hát)
Giới hạn
Vì sao em nén lòng trước số phone anh
chiếc điện thoại lặng im chờ đợi
những nút bấm thì thầm mời gọi
ngón tay em…
Vì sao cố tình em giả vờ quên
anh đâu đó
chỉ cách vài con số
(khi ngày xưa cách xa nhiều con phố
có một người
luôn gõ cửa nhà em…)
Vì sao vì sao
anh thử đoán xem
ta đã vất đâu những hòn bi trong vắt
gian phòng nhỏ không còn
ngọn nến màu đã tắt
mũi tên thần lạc hướng trong đêm
ta vất đâu nụ hôn vội trước thềm
lẫn vào cỏ thành sương đêm khô nắng
Hoa cúc đã nâu hoa hồng đã trắng
một mình em tự hỏi vì sao
tiếc một tách càphê
tiếc một câu chào
một cuộc hẹn?
hay chỉ là cuộc gọi?
vẫn biết thời gian giục bao điều muốn hỏi
em cuối cùng
còn lại với…
Vì sao?
Thơ: Thanh Nguyên
chiếc điện thoại lặng im chờ đợi
những nút bấm thì thầm mời gọi
ngón tay em…
Vì sao cố tình em giả vờ quên
anh đâu đó
chỉ cách vài con số
(khi ngày xưa cách xa nhiều con phố
có một người
luôn gõ cửa nhà em…)
Vì sao vì sao
anh thử đoán xem
ta đã vất đâu những hòn bi trong vắt
gian phòng nhỏ không còn
ngọn nến màu đã tắt
mũi tên thần lạc hướng trong đêm
ta vất đâu nụ hôn vội trước thềm
lẫn vào cỏ thành sương đêm khô nắng
Hoa cúc đã nâu hoa hồng đã trắng
một mình em tự hỏi vì sao
tiếc một tách càphê
tiếc một câu chào
một cuộc hẹn?
hay chỉ là cuộc gọi?
vẫn biết thời gian giục bao điều muốn hỏi
em cuối cùng
còn lại với…
Vì sao?
Thơ: Thanh Nguyên
Những khúc hát rong
Thơ : Nguyễn Bạch Dương
Từ xưa lắm, có một người đánh cá
Thả thuyền cau trên những khoảng sông trăng
Chàng say hát- như con chim ngứa cổ
Khúc buồn vui trăng sáng cả dòng sông
Có cô gái mê lời ca huyễn hoặc
Đã đành lòng giết chết một tài hoa
Khi hối hận, nàng khóc tan ly ngọc
Cũng không tìm ra được giọng người xưa
Anh không phải người chèo thuyền đánh cá
Và em ơi trăng vẫn sáng dòng sông
Không yêu nữa thì xin em hãy trả
Anh tự do cùng những khúc hát rong.
Từ xưa lắm, có một người đánh cá
Thả thuyền cau trên những khoảng sông trăng
Chàng say hát- như con chim ngứa cổ
Khúc buồn vui trăng sáng cả dòng sông
Có cô gái mê lời ca huyễn hoặc
Đã đành lòng giết chết một tài hoa
Khi hối hận, nàng khóc tan ly ngọc
Cũng không tìm ra được giọng người xưa
Anh không phải người chèo thuyền đánh cá
Và em ơi trăng vẫn sáng dòng sông
Không yêu nữa thì xin em hãy trả
Anh tự do cùng những khúc hát rong.
Giáo dục đại học - trách nhiệm đối với quá khứ và tương lai
Trích diễn văn nhậm chức của Drew G. Faust - tân hiệu trưởng Đại học Harvard (Mỹ) - ngày 12-10.
Trong nửa thế kỷ qua, các trường đại học và cao đẳng ở Mỹ đã tham gia một cuộc cách mạng, đó là phục vụ với tư cách vừa là biểu tượng vừa là động lực của việc mở rộng quyền công dân, sự bình đẳng và cơ hội đến người da đen, nữ giới, người Do Thái, người nhập cư và những người khác.
... Dù vậy, những vấn đề về khả năng tiếp cận và chi phí học hành vẫn là điều trăn trở đối với các gia đình trung lưu, cử nhân đại học và sinh viên cao học. Họ có thể lâm vào cảnh nợ nần khi làm việc trong những ngành dịch vụ có mức lương khiêm tốn. Khi bằng đại học trở nên gần như không thể thiếu được tương tự như bằng tú tài, thì chi phí của những chương trình này càng trở nên quan trọng hơn.
... Dù vậy, những vấn đề về khả năng tiếp cận và chi phí học hành vẫn là điều trăn trở đối với các gia đình trung lưu, cử nhân đại học và sinh viên cao học. Họ có thể lâm vào cảnh nợ nần khi làm việc trong những ngành dịch vụ có mức lương khiêm tốn. Khi bằng đại học trở nên gần như không thể thiếu được tương tự như bằng tú tài, thì chi phí của những chương trình này càng trở nên quan trọng hơn.
Trách nhiệm định hình con người
Bà Drew G. Faust là hiệu trưởng thứ 28 của đại học Harvard, nhậm chức từ ngày 1-7-2007. Bà là một nhà sử học lỗi lạc và một lãnh đạo nổi bật trong ngành học thuật. Trước khi về Harvard, Drew Faust đã làm việc 25 năm tại Trường đại học Pennsylvania. Bà được chỉ định làm giáo sư trợ giảng khoa văn minh Hoa Kỳ vào năm 1976, trở thành đồng giáo sư năm 1980, và chính thức thành giáo sư năm 1984. Bà đã hai lần được tặng thưởng thành tích dạy học xuất sắc tại Pennsylvania vào các năm 1982 và 1996. (Theo www.harvard.edu)
Nhưng nỗi lo lắng về giáo dục bậc cao không chỉ có chuyện kinh phí. Vấn đề sâu hơn là sự thiếu hiểu biết và nhất trí về vai trò và chức năng của trường đại học. Trường đại học thực chất phải có trách nhiệm. Giáo dục bậc cao phải suy xét để định nghĩa chúng ta có trách nhiệm về cái gì. Chúng ta được yêu cầu báo cáo tỉ lệ tốt nghiệp, thống kê số sinh viên đầu vào, điểm số của các bài kiểm tra mẫu để đánh giá "giá trị gia tăng" của những năm tháng ngồi ghế giảng đường, chi phí cho các công trình nghiên cứu, số ấn phẩm do các khoa phát hành.
Nhưng những biện pháp đó không thể tự chúng bộc lộ thành quả gì, đừng nói đến việc thể hiện khát vọng của các trường đại học. Đa số những số liệu tính toán này rất cần được biết, và chúng giúp chúng ta thấy những phần cụ thể trong quá trình hoạt động của chúng ta. Nhưng mục đích của chúng ta tham vọng hơn như thế nhiều, tính chịu trách nhiệm của chúng ta vì thế càng khó giải thích hơn.
Cho tôi mạn phép đưa ra một định nghĩa. Bản chất của một trường đại học là trách nhiệm độc nhất vô nhị của nó với quá khứ và tương lai, chứ không chỉ đơn giản với hiện tại. Một trường đại học hoạt động không vì những kết quả của quí sắp tới, cũng không vì việc sinh viên tốt nghiệp sẽ trở thành người nào. Nó hoạt động vì những kiến thức sẽ định hình một đời người, những kiến thức truyền tải di sản của nhiều thiên niên kỷ, những kiến thức quyết định tương lai.
Một trường đại học vừa nhìn về phía trước, vừa nhìn lại quá khứ theo những cách bắt buộc phải mâu thuẫn với mối bận tâm hoặc đòi hỏi nhất thời của công chúng. Trường đại học cam kết với sự vô thời hạn, và những sự đầu tư này sẽ tạo ra mùa gặt mà chúng ta không thể dự đoán và thông thường không thể đo lường được. Trường đại học là kẻ tôi tớ của truyền thống đương đại...
Chúng ta không hài lòng với việc đánh giá những nỗ lực này bằng cách định nghĩa chúng như là phương tiện, là sự hữu ích mang tính đo lường để đáp ứng những nhu cầu cụ thể nhất thời. Thay vào đó, chúng ta theo đuổi những nỗ lực này một phần vì chính những nỗ lực ấy, vì chúng định nghĩa cái gì biến chúng ta thành người trong hàng thế kỷ qua, chứ không phải vì chúng giúp đẩy mạnh tính cạnh tranh toàn cầu của chúng ta.
Nuôi dưỡng tư duy chấp nhận đổi thay
Chúng ta theo đuổi những nỗ lực ấy vì chúng cho chúng ta, với tư cách là những cá nhân và xã hội, một tầm nhìn sâu rộng mà chúng ta không thể tìm thấy trong thì hiện tại. Chúng ta theo đuổi chúng còn vì lẽ đơn giản như chúng ta cần thức ăn và chỗ trú ẩn để tồn tại, cần công việc và giáo dục để cải thiện cuộc sống, từ đó chúng ta có thể tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống. Chúng ta cố gắng tìm hiểu mình là ai, từ đâu đến, đang đi đâu và tại sao.
Với nhiều người, bốn năm đại học là khoảng thời gian nghỉ giữa giờ duy nhất để khám phá những câu hỏi căn bản ấy. Nhưng việc tìm tòi ý nghĩa là một hành trình không có hồi kết, nó luôn luôn diễn giải, luôn luôn gián đoạn và xác định lại hiện trạng, luôn tìm kiếm, không bao giờ hài lòng với cái tìm được. Một câu trả lời chỉ đơn giản làm nảy sinh câu hỏi kế tiếp. Điều này trong thực tế là thật đối với tất cả mọi kiến thức, với khoa học tự nhiên lẫn khoa học xã hội và khoa học nhân văn, và vì vậy nó là thật với bản chất cốt lõi của trường đại học.
Về tính chất, trường đại học nuôi dưỡng văn hóa của sự vận động không ngừng và thậm chí sự bất kham. Điều này nằm ở trọng tâm của trách nhiệm trường đại học với tương lai. Giáo dục, nghiên cứu, giảng dạy, tất cả đều vì sự thay đổi - nó chuyển hóa các cá nhân trong quá trình học, chuyển hóa thế giới khi những thắc mắc của chúng ta làm thay đổi sự hiểu biết của chúng ta về thế giới, chuyển hóa xã hội khi chúng ta thấy kiến thức của mình biến thành các chính sách...
Nhưng sự thay đổi thường không dễ chịu, vì nó luôn luôn hàm chứa cả thất bại lẫn thành công, sự chệch hướng lẫn những phát minh đúng đắn. Nói như Machiavelli (*), sự thay đổi không có một thể thống nhất. Dẫu vậy, khi đối mặt với tương lai, các trường đại học phải chấp nhận sự thay đổi tuy không dễ chịu nhưng là yếu tố cơ bản cho bất kỳ sự tiến bộ nào trong hiểu biết.
THANH TRÚC trích dịch
(*) Niccolò Machiavelli (1469-1527) - nhà tư tưởng vĩ đại người Ý.
Khúc Thụy du
Sáng tác: Anh Bằng
Lời : Du Tử Lê
Hãy nói về cuộc đời
Khi tôi không còn nữa
Sẽ lấy được những gì
Về bên kia thế giới
Ngoài trống vắng mà thôi
Thụy ơi, và tình ơi !
Như loài chim bói cá
Trên cọc nhọn trăm năm
Tôi tìm đời đánh mất
Trong vũng nước cuộc đời
Thụy ơi, và tình ơi !
Đừng bao giờ em hỏi
Vì sao ta yêu nhau
Vì sao môi anh nóng
Vì sao tay anh lạnh
Vì sao thân anh rung
Vì sao chân không vững
Vì sao, và vì sao !
Hãy nói về cuộc đời
Tình yêu như lưỡi dao
Tình yêu như mũi nhọn
Êm ái và ngọt ngào
Cắt đứt cuộc tình đầu
Thụy bây giờ về đâu ?
Lời : Du Tử Lê
Hãy nói về cuộc đời
Khi tôi không còn nữa
Sẽ lấy được những gì
Về bên kia thế giới
Ngoài trống vắng mà thôi
Thụy ơi, và tình ơi !
Như loài chim bói cá
Trên cọc nhọn trăm năm
Tôi tìm đời đánh mất
Trong vũng nước cuộc đời
Thụy ơi, và tình ơi !
Đừng bao giờ em hỏi
Vì sao ta yêu nhau
Vì sao môi anh nóng
Vì sao tay anh lạnh
Vì sao thân anh rung
Vì sao chân không vững
Vì sao, và vì sao !
Hãy nói về cuộc đời
Tình yêu như lưỡi dao
Tình yêu như mũi nhọn
Êm ái và ngọt ngào
Cắt đứt cuộc tình đầu
Thụy bây giờ về đâu ?
Có những niềm riêng
Thơ:Tín Hương
Hình:NNTA
Có những niềm riêng làm sao nói hết ?!
... Như mây như mưa như cát biển khơi
Có những niềm riêng làm sao ai biết
Như trăng trên cao cách xa vời vợi
Có những niềm riêng lệ vương khoé mắt
Như cây sau mưa lóng lánh giọt sầu
Có những niềm riêng làm tim thổn thức
Nên đôi môi xinh héo hon nụ cười
Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi
Đâu đây vang vang tiếng buồn gọi mòi
Ôi nỗi sầu buồn chất ngất
Như một ngày như mọi ngày như vạn ngày
không thấy đổi thay
Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ
Như sao tâm tư cứ luôn mộng mơ
Có những niềm riêng gần như hơi thở
Nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ
Có những niềm riêng một đời dấu kín
Như rêu như rong đắm trong biển khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay có chút .. ngậm ngùi ...
Hình:NNTA
Có những niềm riêng làm sao nói hết ?!
... Như mây như mưa như cát biển khơi
Có những niềm riêng làm sao ai biết
Như trăng trên cao cách xa vời vợi
Có những niềm riêng lệ vương khoé mắt
Như cây sau mưa lóng lánh giọt sầu
Có những niềm riêng làm tim thổn thức
Nên đôi môi xinh héo hon nụ cười
Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi
Đâu đây vang vang tiếng buồn gọi mòi
Ôi nỗi sầu buồn chất ngất
Như một ngày như mọi ngày như vạn ngày
không thấy đổi thay
Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ
Như sao tâm tư cứ luôn mộng mơ
Có những niềm riêng gần như hơi thở
Nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ
Có những niềm riêng một đời dấu kín
Như rêu như rong đắm trong biển khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay có chút .. ngậm ngùi ...
Subscribe to:
Posts (Atom)